Thứ Tư, 19 tháng 5, 2010

VƯỜN MỘNG

Và một ngày sương mù giăng lối rộng
Ta lỡ làng chạm phải cố nhân
Đôi giày đỏ chẳng còn may mắn nữa
Ta thấy con đường hẹp như bàn tay

Có một ngày cô gái nhỏ lang thang
Với giấc mơ tuổi thơ trong vườn xanh khuynh diệp
Lá đẹp quá, con đường mòn nhỏ quá
Hình như nơi đây đã có một lâu đài
Hình như nơi đây từng có dấu hài
Công chúa nhỏ ngày xưa từng lạc bước
Tiếng cười du dương còn tươi trên lá cỏ
Chuyện ngày xưa tưởng mới hôm qua

Ta chẳng còn bé bỏng phải không?
Cũng chẳng còn đôi mươi - mười tám
Dường như tất cả đều không thực
Khi ta chia tay mỗi đứa một đường

Thì thôi, mộng giữa đời thường
Ta đem tất cả gói thành khói hương
Đâu lầu mộng, đâu thánh đường?
Vườn trưa nhạt gió dường như thở dài
Ta tìm ta trong u hoài
Sao chẳng thấy ta?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét