Thứ Bảy, 15 tháng 5, 2010

ĐỒNG GIÓ

(Ảnh: VN Thư quán)

Những buổi chiều quê, gió mát thường thổi ào ào trên những cánh đồng khi nước lớn và thường lặng lờ, hiu hiu khi nước bình và bắt đầu ròng. Những khi gió rít ào ào trên đồng ấy, tôi rất thích lội ruộng, qua ngồi trên gò cây giữa đồng nghe gió. Trong lòng tôi, dường như mình đang ở giữa một đồng gió, theo gió phiêu du.
Trên cái gò có rất nhiều cây cổ thụ um tùm ấy, ngày xưa có rất nhiều tổ chim. Những cành cây theo gió lắc lư và những tổ chim mới có, cũ có cứ đong đưa. Bên trong, có cái có tiếng chim con gọi mẹ nhớn nhác theo nhịp gió lúc mạnh, lúc yếu. Gió luồn qua tán lá, khi dịu dàng như bàn tay yêu thương xoa nhẹ mái đầu, vỗ nhẹ vào má, khi cuồng nộ quất vào da rát rạt và những cành lá vặn mình đau đớn, rên kẽo kẹt… Rồi sau những phút giận dữ, gió lại ưu tư thở dài bằng tiếng lá lao xao, bằng khoảng không gian chợt lặng như ngủ quên. Tôi chỉ ngồi trên khúc cây gãy và lắng nghe.
Bây giờ ở phố thị. Những khi đi đâu về ngang khu ngoại thành những chiều lồng lộng gió, thấy mình nặng ì trên chiếc xe máy đang lướt như bay, không thể buông tay, xa dần đường gió, về lại phố phường nhà cửa, người xe tấp nập, cảm giác mệt nhoài, vừa cô đơn, vừa nặng nề, lại biết mình với đôi chân dính chặt trên đất, vẫn ăn, vẫn sống, vẫn lo toan… chẳng bao giờ có thể theo gió phiêu du.
Thì thôi. Nhớ cánh đồng gió, hãy cất vào lòng, lâu lâu buồn thì mở ra xem.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét