Thứ Bảy, 15 tháng 5, 2010

HỢP RỒI SẼ TAN

Hợp rồi tan,

quy luật muôn đời,

tôi vẫn biết

Mà nỗi buồn,

lỡ biết,

vẫn khó quên

Thêm một chút,

chỉ là thêm một chút

Nhưng ly buồn,

thêm chút

đã tràn!

Với người khác thì tôi không biết thế nào, với tôi, điều khó chịu đựng nhất là chữ ly; ly trong sinh ly và ly trong tử biệt.

Chúng ta đem lòng yêu mến ai đó quá nhiều, khả năng hồi phục sau chữ ly sẽ rất lâu. Đường đời thì cần chúng ta mạnh khỏe, tỉnh táo. Chúng ta không thể tự cho phép mình ngã gục.

Điểm yếu của tôi chính là tình cảm luôn mạnh hơn lý trí, nhưng tôi không muốn mở lòng ra để rồi bị tổn thương. Tôi không muốn mở lòng ra để rồi ngày nào đó phải tự giúp mình nguôi ngoai nỗi nhớ mong.

Chúng ta đều hiểu rằng hợp rồi sẽ tan. Nhưng khi chuyện ấy xảy ra, hiểu thì cứ hiểu, đau lòng, buồn bã vẫn cứ tràn ngập trái tim ta. Nó khiến ta làm việc uể oải, khiến đầu óc mụ mị, không còn ý chí phấn đấu. Đó là điều mà lý trí có sáng suốt thế nào cũng chỉ như cây sào mỏng manh, cố chống đỡ trái tim yếu mềm. Ngày tháng qua đi, qua đi... ta lại phải mất không ít thời gian vô ích để có thể quên.

Sao bằng đừng để mình nhớ.

Thì đâu phải khổ sở để tập quên.

Nhưng lý thuyết vẫn màu xám, cây đời vẫn xanh tươi và lý trí là một đường thẳng còn tình cảm lại là một đường tròn, vô cùng luẩn quẩn!

******


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét