Thứ Bảy, 15 tháng 5, 2010

ĐÊM THAO THỨC

(Ảnh: VN Thư quán)
Buổi chiều uống nhiều cà phê quá, tối còn dư âm, buồn ngủ lại không ngủ được!
Ngồi trên lầu cao nhìn xuống đường, giờ này chẳng một bóng xe, đèn phố hắt từng mảng sáng tối vàng vọt bên những hàng cây sao dầu, thanh tĩnh đến nao lòng. Sự thanh tĩnh của đêm phố thao thức chưa bao giờ thật sự làm tôi bình yên, lúc nào tôi cũng có cảm giác như sự bình yên trước bão. Ừ thì cố gắng, giữ được bao nhiêu lâu sự bình yên, thì làm hết mức có thể.
Tôi yêu trẻ con, khi nhìn những khuôn mặt ngây thơ luôn mong chờ được yêu thương, những trăn trở muốn nổi loạn trong tôi cũng dần tan biến.
Rất nhiều khi, nụ cười tươi vui thường trực trên môi tôi cũng mệt mỏi như trái tim tôi vậy. Nhưng trái tim đau bên trong, còn nụ cười là cái vỏ ngoài. Nụ cười đó làm dịu vẻ lo lắng trong đôi mắt trẻ và làm cân bằng nỗi mệt mỏi, chán chường, muốn buông xuôi trong lòng.
Tôi thường nhắc mình bước tới, ngay cả khi tôi chỉ muốn kiếm một góc mà co mình lại nghỉ ngơi. Khi đã bước một bước, tôi lại nhắc mình bước thêm bước nữa.
Đôi khi ngoảnh lại, mới nhận ra mình đã đi được một quãng đường khá xa.
Đôi khi ngoảnh lại, mới thấy những vết thương tưởng không thể chịu nổi, không thể vượt qua, đã liền sẹo từ khi nào chẳng rõ.
Và rồi thấy mình cứ mỗi ngày bước tới, bước tới; ngày càng lười ngoảnh lại hơn; ngày càng ít boăn khoăn về mọi thứ hơn; biết mình gần tiến đến chỗ máy móc vô tình, sống quán tính và trượt theo lối mòn, ngại nghĩ ngợi, ngại đào xới chỉ vì một câu thường trực trong lòng: Để làm gì?
Nào nhiệt tình, nào mơ ước, nào niềm tin... dường như cất kỹ quá, đã mất khóa, lâu lâu giật mình, muốn mở, không ra. Mà ý nghĩ ấy cũng tích tắc như cái kim giây đồng hồ, chốc sau là quên khuấy, chỉ ngớ ngẩn tự hỏi mình: Mở, ừ, để làm gì?! Còn bao nhiêu việc, bao nhiêu lo, như những chấn song vô hình chẳng thể nào bỏ được. Ta tự nhốt mình vào, rồi từ đó lại ngóng trông bầu trời xanh xa xa. Lắm lúc đơn giản chỉ là nhắm mắt lại một chút để thả mình vào bầu trời tự do xanh ngắt đó...
Bầu trời và mặt đất; mơ ước và hiện thực; đường chân trời trong mắt người lữ hành đi hoài không tới... Có lẽ, điều đạt được không phải là thành công hay thất bại, mà là những trải nghiệm trên mỗi chặng đường lữ hành tôi đã đi qua.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét