Thứ Bảy, 15 tháng 5, 2010

NGHĨ

(Ảnh: VN Thư quán)

Có một hôm, lâu lắm rồi, tôi cùng mấy người bạn vào quán trà đạo mới mở.
Nhà vườn treo đầy hoa phong lan, kiểng.
Trên bàn chưng những giỏ hoa khô, nhiều nhất là hoa bất tử và rơm lúa vàng. Bình trà với những cái chung trà be bé.
Những cuốn sổ ghi đầy những câu danh ngôn, được đóng bìa mạ vàng. Bên dưới những câu danh ngôn, có chừa mấy trang trắng, khách có thể ghi lời bình vào những cuốn danh ngôn đó.
Người phục vụ mặc kimono.
Chúng tôi được đưa đi theo dãy hành lang, lên lầu một, vào một phòng riêng.
Bốn người ngồi trên những cái gối mềm, trước một cái bàn thấp. Nơi này, cũng chưng bày đẹp như ngoài kia.
Cảm giác tinh khiết, trắng trong đến mức, tôi tự thấy mình sao mà ngoại đạo quá chừng, giống như ngày xưa mới ra phố thị ấy, chỉ biết ngồi như phổng đá và cười ngớ ngẩn.
Trong khi mọi người nói chuyện, tôi tiện tay mở cuốn danh ngôn. Chỗ câu nói của Trịnh Công Sơn: Sống trong đời sống, cần có một tấm lòng, dù không để làm gì cả, dù chỉ để gió cuốn đi!, có khá nhiều dòng chữ bình. Nét chữ, cái thì trông dịu dàng, nét cứng cáp, nét loằng ngoằng…
Tất cả những lời bình đều giống nhau, rằng chỉ cần có tấm lòng là đủ, ngay cả chỉ để cho gió cuốn đi.
Tôi rất thắc mắc: Có tấm lòng, để gió cuốn đi, thì có làm gì? - và, tôi ghi câu thắc mắc ấy vào cuốn sổ.
Tôi tự nghĩ: có lẽ Trịnh chỉ tự nói với mình: “Tôi biết tôi có, tất cả được thể hiện qua những tác phẩm tôi để lại cho đời, đó chính là tấm lòng tôi, theo tiếng hát đi xa, theo gió đi xa, vào tận trong trái tim mỗi người lắng nghe”. Phải, và chỉ có Trịnh, mới có thể để tấm lòng cho gió cuốn đi, mang tiếng nhạc, lời hát đi muôn phương.
Cô gái xinh đẹp phục vụ đã tò mò mở ra xem tôi viết gì. Xem xong, cô không giấu được cái bĩu môi khinh thường. Tôi đỏ bừng mặt, tự trách sao mình vớ vẩn viết làm gì!
Thời điểm đó, tôi tất nhiên là nhỏ tuổi hơn cô phục vụ thanh nhã kia. Lại nữa, trông tôi nhà quê, có vẻ lặng lẽ. Cái mặt nhìn ngốc như vậy, lại đi viết một câu không giống bất cứ ai đã ghi trong đó. Cái cách cô đó nhìn tôi, ấn tượng đến nỗi, tôi chẳng bao giờ quên.
Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn bảo lưu thắc mắc đó của mình. Chúng ta không phải là Trịnh. Tôi vẫn cho rằng: Sống ở trên đời, cần có một tấm lòng, để biết sẻ chia, không phải là để cho gió cuốn đi. Chẳng lẽ, gió cuốn tấm lòng lên trời, để ta mơ màng chấm hỏi: Gió cuốn tấm lòng về đâu? - sao buồn đến vậy!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét