Nhiều khi tôi nghĩ mình không có duyên với văn chương. Yêu thích là một chuyện, làm được lại là một chuyện khác. Bởi vì tôi vẫn không thể dành thời gian, đủ sức khỏe để sáng suốt và yên ổn lang thang trong thế giới ảo của mình dựng nên. Những khi làm việc, thỉnh thoảng tôi lại nhớ những nhân vật của mình và chỉ có thể lang thang chút với họ rồi phải tập trung làm việc.
Dạo này phải báo thức mới dậy chạy bộ nổi. Lười, muốn thêm thời gian ngủ, bỏ tập một năm thôi mà béo lên thấy ớn. Nhưng mà hai tháng nữa họp mặt bạn bè cũ, không "làm khó" mình thì không thể nào giảm cân được. Vừa muốn giữ sức khỏe để làm việc, vừa muốn thon thả, hiiii, chỉ có mỗi một phương pháp là trở lại việc chạy bộ mỗi sáng. Hôm nay thì OK rồi, không lảo đảo như đi trên mây vào lúc 10 giờ sáng nữa, cơ bản là đã cân bằng với thời gian biểu mới.
Hôm qua chọn được cái kính mát rất ưng ý, trông rất hài hước. Chỉ cần đeo cái kính lên mặt và trông vào gương là tôi phì cười. Kính đổi màu, gọng kính tròn, to, đeo lên, nhìn ngốc không thể tưởng. Chẳng cần kiếm đâu xa, chỉ cần nhìn mình đeo kính là đủ cười to, cười nhỏ suốt cả ngày.
Hôm nay mới có thể gọi là rảnh một chút. Thì chủ yếu là tôi tự cho mình "nghỉ phép", dành chút thời gian "tu chính" nhan sắc đang tàn nhanh như gió của mình.
Ngủ lăn quay bất biết từ một giờ sáng cho đến tận 11 giờ trưa, thức dậy vẫn đau nhức muôn năm, kỳ cục, tôi ngủ rất say mà?!
Chịu thôi, chẳng còn cách nào, chấp nhận thực tế đi cưng, nhìn hai bàn tay thô ráp mà xem, đá cắt sẹo mới, chồng sẹo cũ, móng tay lúc nào cũng cắt ngắn sát rạt, đâu còn cái thuở móng tay phải để dài để chơi classic.
Bây giờ, quay như chong chóng, hình như cũng không biết thời gian trôi thế nào, cứ chúi mũi vào công việc. Thi thoảng cũng đau xót nhìn mình ngày càng xấu xí, nhưng suốt ngày một mình một góc, hình như cũng trở thành ngớ ngẩn, lười đủ thứ, chỉ yêu thích việc mình làm thôi.
Mà khi rảnh rang chút thì lại... Ừ, câu này luôn luôn chính xác:
Ừ có lẽ, thói quen ngày tháng
Trong phút cô đơn ta lại nhớ đến người!
Nỗi nhớ như một thói quen, vì rằng cũng cần có cái gì để nhớ thì mới biết cái gì đã quên, phải không?
Bé Tú hình dung cái đình làng như
cái chùa cổ, rộng mênh mông với rất nhiều tượng các vị thần to nhỏ, sơn xanh
xanh, đỏ đỏ, khói hương nghi ngút... Thật thất vọng, cái đình làng thật sự chỉ
bằng cái lớp học của nó, lại nằm dưới một gốc cổ thụ có rất nhiều dây tơ trời
treo sà sà trên nóc, trông lại càng nhỏ bé. Hai con rồng đá phía trước còn muốn
to bằng nửa cái đình. Bên trong, nhiều góc tường đã rớt vôi, khói hương lạnh lẻo,
bụi trắng cả râu tóc mấy bức tượng. Hàng đàn nhà nhện dung dăng, dung dẻ xây
nhà khắp nơi. Bé Tú sửng sốt:
- Nhà mày thấy ghê quá! Làm như cả
đời chưa quét dọn lần nào.
- Tại mày không biết, mấy con nhện
này nó như tà ma ấy, quét hôm trước, hôm sau đã thấy y chang. Ai đến lần đầu
cũng nói như mày. Không tin mày làm thử chỗ nào đó đi rồi mai xuống coi lại.
- Ôi! Ghê vậy à?
Bé Tú nhìn cái mặt đen thui, hai
tròng mắt trắng bạch, tóc xoăn tít của thằng Đen, kỳ quặc không kém câu chuyện
của nó, tự nhiên nghe như có một luồng khí lạnh chạy dọc sau lưng. Thằng Đen
nhìn mặt bé Tú tái xanh, biết là tin rồi, nó cười khanh khách:
- Nói chơi thôi. Tao với cha tao
đi làm tối ngày, làm gì có thời gian mà dọn. Chỉ quét dọn vào các dịp cúng
đình. Đi theo tao ra đây, tao có cái này hay lắm.
Bé Tú tức tối lườm thằng Đen một
nhát tưởng có thể đứt cổ.
Thằng Đen dẫn nó ra mé sông. Thì
ra nó và cha nó ở trong cái nhà sàn đưa ra sông. Nhìn cái nhà nhỏ sạch boong,
gỗ sàn lên nước bóng loáng, bé Tú nói:
- Sao nhà mày không ở trong đình
mà lại dựng nhà ở đây?
- Ai mà biết. Hỏi cha tao đi. Tao
mở mắt đã thấy ở chỗ này. Lại đây...
Thằng Đen ngoắc bé Tú lại trong
góc. Nó lôi một cái hộp gỗ đen sì hình vuông, mở ra. Bên trong có rất nhiều
tượng đủ hình dạng, nhưng hơi móp méo sao đó. Bé Tú cầm lên xem kỹ, thì ra làm
bằng bụp dừa.
- Mày làm à? Đẹp quá! Giỏi thật!
Nghe bé Tú khen, thằng Đen khoái
chí, hỉnh mũi cười toe toét:
- Thì ai cũng nói tao giỏi mà.
Không chỉ giỏi một thứ mà là giỏi toàn diện. Cái gì cũng giỏi.
- Xời! Mới khen một tiếng...
- Tao thật thà mà, cần gì phải giả
bộ khiêm tốn.
Bé Tú chỉ còn biết cười xòa:
- Cái hộp này làm bằng gỗ gì mà lạ
thật, đen sì mà chạy ánh đỏ. Nhìn mấy cái hình khắc nè, giống như đang sống
vậy.
- Tao đào được nó ở cái miếu mục,
thấy đẹp quá nên đem về đựng đồ. Cái hộp này gỗ dày và nặng dữ lắm.
- Cái hộp vẫn rỗng à?
- Hình như vậy. Tao vẫn nghĩ nó có
hai đáy nhưng mà tìm không ra mối để mở.
Bé Tú xách cái thùng ra chỗ nắng
sáng ngồi xem. Trông nó cũng giống giống cái hộp đựng trang sức của bà nội.
Nhưng của bà không chạm khắc, chỉ là gỗ mun đen bóng loáng. Mấy ngón tay của nó
đẩy vào đáy hộp. Đáy hộp trượt ra. Nó reo lên:
- Đen ơi, lại coi nè!
- Tưởng có gì quý báu, chỉ có hai
cái chìa khóa thôi à. Để coi nó mở được cái gì. Trong đình cũng không có mấy
chỗ có khóa. Lính đâu, đi theo quan.
Nó làm như mình là chỉ huy, ngoắc
bé Tú rồi thẳng vai đi trước. Bé Tú "dạ" một tiếng thật to, vừa cười,
vừa chạy theo.
Hai đứa đi hết một vòng cái đình,
chỗ nào có lỗ tựa ổ khóa là chúng thử. Mệt quá mà không trúng cái nào, hai đứa
ra trước cửa đình, ngồi tựa lưng vào chân hai con rồng đá.
Bé Tú ngước nhìn trời rồi ngừng
lại ở cái đầu rồng. Hai con mắt đá vô hồn, chẳng có khe hở. Nó hỏi:
- Mày có biết về chuyện ngày xưa,
có một thời gian hai con rồng đá này khóc ra máu không?
- Rồng đá mà khóc cái nỗi gì.
- Vậy là mày chưa nghe hả, có muốn
nghe không?
- Kể đi.
- Ông nội tao kể là hồi cái đình
mới xây xong, to và đẹp lắm. Năm hội đình đầu tiên có mời một gánh hát rất nổi
tiếng xuống diễn nhiều đêm liền.
- Chắc vui lắm, như mấy bữa đội
chiếu phim về chiếu phim Hiệp Sĩ Không Đầu ở sân trường. Rồi sao nữa?
- Ừ! Trong đoàn có anh kép hát đẹp
trai lắm, nhiều cô trong làng đến xem hát, mê không về được. Còn cô đào chính
thì rất nhiều ông chầu chực tặng hoa, tặng quà.