Thứ Bảy, 22 tháng 5, 2010

KHI YỂU LƠ BỎ NHÀ RA ĐI

(Ảnh: VN Thư quán)


Bé đòi mãi, cuối cùng, tôi đành cho bé nuôi một con mèo. Lúc mới mua về, nó là con mèo xấu xí nhất mà tôi từng biết. Tôi vốn có tật xấu khó chữa là chỉ thích cái gì đẹp. Nhưng con mèo em bé nhà mình mua về, làm sao dám chê?! Đành cười cười:
- Trông nó không được xinh lắm, phải không con?
- Con biết. Con định mua con mèo trắng có cái đuôi chìa khóa, đẹp lắm. Nhưng con mèo này cứ chúi vào tay con, vừa co ro, vừa liếm mãi...
- Con đặt nó tên gì chưa?
- Dạ rồi.
- ?
- Tên nó là Yểu Lơ.
- Tên gì kỳ dzậy? Hông hiểu!
Bé quay mặt đi chỗ khác, giấu nụ cười hết sức gian tà. Tên gì cũng được thôi. Đó là con mèo của bé, thích đặt gì thì đặt. Thấy tôi đi lấy chén cho mèo uống sữa, bé cười:
- Thiệt là không muốn hiểu hả?
- Không. Thích thì nói, không thích thì thôi.
- Yểu Lơ là... Lỡ Yêu đó mà?!
- Trời!
Hết nói nổi. Chủ đã yêu sớm, sợ ảnh hưởng chuyện học hành, lại cũng sợ càng cấm, càng phản tác dụng, mới cho phép quen có điều kiện. Bây giờ, ngay cả con mèo, bé cũng đặt cái tên... đúng là trời ơi!
Bé láu cá, nói xong là chạy lại ôm và hun lóc chóc. Thôi thì mặc kệ, bé vui là được rồi. Thế là con mèo có một cái tên, tôi nghĩ chắc chẳng bao giờ "đụng hàng".
Trước khi có con mèo, bé đã vòi nuôi một con chó. Con chó này thì xinh ơi là xinh. Vừa mang về là tôi đã đem lòng yêu nó rồi. Bé đặt tên nó là Kapi. Kapi có đôi mắt rất đẹp, vừa buồn buồn, vừa láu lỉnh, nhất là khi nó xin ăn. Tôi phải đặt cho nó biệt danh là "Bang chủ Cái bang". Khi nó xin ăn, nó đứng với hai chân sau, hai chân trước chắp lại và lạy như tế sao, vừa thở, vừa trưng đôi mắt biết nói với nỗi buồn "vạn thuở", làm ngơ với nó được mới là giỏi. Rủi như mình cố tình làm ngơ, nó lạy không cho, nó lập tức sủa như đạn nổ vào mặt. Tôi thường bảo:
- Con chó này kinh dị quá. Xin ăn không được, nó chưởi thề luôn!?
Con Yểu Lơ, nên gọi là Yếu Lơ-chạy mất dép mới đúng. Mấy ngày đầu mới về, nó ăn như chưa bao giờ được ăn. Bụng nó to như cái trống, tưởng sắp vỡ tới nơi. Sau đó nó đột nhiên bỏ ăn, cứ chui vào một góc nằm co ro. Nuôi một con mèo mà làm như có con mọn, cả ngày cứ lo lo trong lòng. Suốt một tuần liền, tối nào cũng phải đưa đến bác sĩ thú y, vừa chích, vừa thuốc. Mèo con không chịu uống thuốc. Tôi đi mua một cái ống chích về bơm trấn vào cổ nó. Mỗi lần nhìn thấy tôi với cái ống chích to đùng là nó chui tuốt vào trong xó, giấu cái mõm vào trong bụng, rên những tiếng dài như con nít khóc.
Bé vừa phụ bắt và giữ con mèo, vừa cười:
- Trốn không thoát đâu cưng.
Kapi ở cạnh bé thì không ngừng sủa tưng bừng. Thật là nhức đầu!
- Bé ơi! Bé dẫn Kapi đi chỗ khác được không? Một con mèo èo uột rên rỉ, thêm một con chó gào rú, chắc mình chết quá!
Bé vội vàng ôm con chó vừa đi, vừa cười:
- Thôi, con với Kapi đi học bài đây. Kapi lộn xộn quá, nhưng mình vẫn thương Kapi. Ai cũng thương Kapi.
Nghe bé nói, tôi thật tức cười. Tuy đem đến bao nhiêu là phiền phức, Yểu Lơ rồi cũng khỏe dần. Yểu Lơ đã cứng cáp, tôi rút thanh chắn ra, cho nó lang thang trong nhà. Kapi có bạn, lập tức giở trò thô bạo. Nó nắm cổ Yểu Lơ, tha chạy như tha cục xương bò, mặc cho Yểu Lơ gào the thé. Bé nhìn thấy xót ruột la lên:
- Kapi! Bỏ xuống nhanh, chết bạn bây giờ.
Kapi nhả Yểu Lơ xuống, vừa quẫy đuôi, vừa trưng đôi mắt buồn buồn, ngây thơ vô số tội ra, chẳng ai giận được. Bé vừa xoa xoa cổ Yểu Lơ, vừa dặn Kapi:
- Bạn còn nhỏ lắm. Cắn bạn mạnh quá, bạn chết rồi, không có bạn mà chơi đâu.
Con chó mà biết nghe và hiểu lời người thì nó chẳng phải chó. Thế nên, Yểu Lơ lại tiếp tục bị nhốt sau thanh chắn.
Đến khi Yểu Lơ bắt được con chuột đầu tiên, tôi không nhốt nó nữa. Thật ra, có muốn cũng không làm được, vì Yểu Lơ đã có thể nhảy qua thanh chắn mà đi lang thang trong nhà.
Yểu Lơ đã lớn, nó chẳng còn sợ Kapi nữa. Hai con đánh lộn chí chóe suốt ngày. Kapi thì hay quấn theo xin ăn. Yểu Lơ thì tối nào, khi tôi kéo cái ghế xoay ra, ngồi vào bàn vi tính, nó lập tức nhảy lên nằm trong lòng tôi.
Vì con Yểu Lơ nằm, nên tôi rất ít cử động chân để nó nằm thoải mái một chút. Lần nào, khi rời bàn vi tính, tôi cũng suýt nữa là té nhào vì bị chuột rút. Nhưng con mèo nằm ngoan vậy, không lẽ đuổi nó đi, đành chịu thôi. Tôi gần như có một thói quen mới là cứ xoa xoa đầu Yểu Lơ mỗi khi phải suy nghĩ.
Ngày chủ nhật có bà ngoại lên nhà, không phải đi đâu, chị em và các cháu tụ tập làm bữa họp mặt gia đình. Ăn xong, mọi người về hết, em bé cũng theo mọi người đi chơi, còn lại tôi với bãi chiến trường đầy xương xẩu, chén ly…
Tôi đang thu dọn ngoài bếp thì nghe Kapi gào rú hết sức kỳ dị.
Trước mắt tôi, Yểu Lơ núp trong góc kệ, đang giơ vuốt tìm cách tát vào mặt Kapi. Kapi thì nhảy chồm chồm, nhe hai hàm răng vừa gừ, vừa rú… nghe rởn hết cả người. Nó đang tức tối vì không có cách nào gặm trúng con mèo khôn ngoan, cứ núp sau cái kệ.
- Kapi! Đi đi. Ra chỗ khác đi.
Kapi hơi niễng niễng đầu quay lại nhìn tôi. Trời ơi! Mặt nó đầy máu me, một bên mắt bị toác một đường, máu đang nhễu tong tong xuống nền.
Không kịp suy nghĩ, tôi vớ ngay cây chống giá vẽ giơ lên, quất hết sức vào cái kệ. Yểu Lơ lập tức phóng ra ngoài, nhảy lên đầu kệ đứng và kêu những tiếng nghe não nuột rồi chạy mất.
Bác sĩ phải khâu hết bốn mũi ở khóe mắt Kapi. May là không trúng mắt, nếu không, Kapi hẳn phải đổi tên thành Độc Nhãn Cẩu mất.
Yểu Lơ đi mất từ hôm đó. Tôi vốn cũng không để ý, nếu là Kapi vắng nhà, hẳn chưa tới mấy phút là ai cũng biết. Chỉ đến khi em bé nói:
- Mấy hôm nay con không thấy Yểu Lơ. Chắc nó sợ về bị ăn đòn nên bỏ nhà ra đi rồi. Kapi mất bạn, cứ nằm như sắp chết.
Mấy ngày nay, tôi cứ cảm giác trống trống thế nào ấy, thì ra vì không có Yểu Lơ nằm trong lòng tôi như mọi khi. Có lẽ hôm đó, nó cũng bị Kapi cắn trúng hay là tôi đập cái kệ rung, đập vào người nó và bây giờ, nó đang nằm rũ ra ở xó xỉnh nào. Tôi cầm đèn pin đi soi từng ngõ ngách trong nhà, xáo tung hết mọi thứ để kiếm Yểu Lơ. Thật là không có! Đến nước này, tôi mới thật sự tin rằng: Yểu Lơ đã bỏ nhà ra đi. Ôi! Con mèo cũng biết bỏ nhà ra đi!
Tôi ngồi vào cái ghế xoay trước bàn vi tính, ngớ ngẩn tự hỏi: không lẽ Yểu Lơ thật sự đã nhận ra tôi, lòng riêng thương Kapi nhiều hơn nó? Không đâu. Một con mèo làm sao thông minh đến mức ấy. Chỉ có một lẽ là hôm đó, tôi dữ quá, nó sợ mà bỏ đi thôi. Cứ nghĩ đến con Yểu Lơ tham ăn như vậy, mấy hôm nay lang thang, ai người ta thèm cho mèo hoang ăn, không chết bệnh thì chắc là sắp chết đói rồi. Tuy dạo này, tôi đã đổi thói quen thức khuya, dậy trễ thành ngủ sớm, dậy sớm, nhưng có hơi quá sớm hơn bình thường khi tôi tắt máy vi tính. Bé gõ cửa lốc cốc:
- Cho con vô ngủ chung một bữa được không?
- Không. Mình đã ngủ rồi! Bé học bài xong chưa mà đòi đi ngủ sớm dữ vậy?
- Chưa học xong. Thôi cho con gấu bông vào ngủ chung cũng được. Con gấu này, người yêu mới tặng đó, con quý nó lắm.
- Thêm một con gấu nữa chắc mình chết ngạt mất. Cám ơn con gái, học bài cho xong đi.
- Hay mai con đi mua con mèo khác, đẹp ơi là đẹp luôn, không xấu xí như con Yểu Lơ đâu.
- Xấu hay đẹp gì cũng không mua nữa, phiền chết người chứ có sung sướng gì...
Buổi sáng, lúc xuống tới lầu một, tôi nghĩ mình có nghe tiếng mèo kêu, lòng tự nhủ: mình mong quá thành ra lỗ tai có vấn đề. Nhưng để chắc ăn, tôi dừng lại gọi:
- Yểu Lơ! Yểu Lơ! Meo, meo meo…
Lần này, có tiếng mèo. Có thể đó là Yểu Lơ? Việc gì cũng gác qua một bên, không đi nữa, nhỡ là Yểu Lơ thật thì sao? Nhìn đống hàng của người ta chất cao che gần hết góc hành lang, tôi chỉ còn nước gọi thêm người đến phụ dỡ ra. Thì ra Yểu Lơ bị kẹt trong đống bàn ghế của cái kho hàng. Chẳng hiểu nó vào đó bằng cách nào và sau đó thì không ra được.
Vừa dỡ cái bàn chẹt cứng nó ra, nó lập tức phóng cái vèo vào người tôi, làm tôi ngã ngữa ra đất. May mà đội nón bảo hiểm, nếu không thì cầm chắc là đầu tôi mọc mới một cục u. Ra nó cũng còn mạnh gớm.
Cú té bất tử làm gãy mất một gót giày, tôi đành tháo giày đi chân không, một tay ôm Yểu Lơ, một tay xách giày, đi trở lên nhà, bụng cứ tức cười khi nghĩ: không biết bây giờ trông mình lôi thôi, lếch thếch, tệ đến mức nào?!
Yểu Lơ nhào vào thau thức ăn chó mèo, gặm một hai viên thì cứ dụi đầu vào làm những viên đồ ăn văng tung tóe ra đất. Xem ra, nó đói quá, thức ăn viên thì cứng khiến nó không thể ăn nhanh cho đã cơn đói. Tôi đi xay thịt, bỏ vào nồi nấu chung với cháo ăn liền, xong lại bỏ vào một cục đá cho cháo nguội nhanh.
Tôi ngồi xoài ra đất, hai tay ôm ghị con mèo để nó ăn từ từ thôi. Nó vừa ăn, vừa lắc lắc cái đầu, trông hết sức kỳ cục. Chỉ đến khi bụng nó tròn vo, nó mới thôi lắc đầu và trở lại cái kiểu ăn liếm liếm nhỏ nhẽ.
Dù sao cũng mất hết buổi sáng, tôi buông Yểu Lơ ra, ngồi nhìn nó ăn. Nhìn một hồi, tôi mới thấy: thì ra Yểu Lơ cũng là một con mèo rất đẹp. Và vì tôi vốn thích cái gì đẹp, nên tôi biết rằng mình cũng yêu nó không kém gì Kapi.
******

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét