Chủ Nhật, 11 tháng 10, 2009

ĐÀ LẠT TRONG MẮT TÔI


Tôi đến Đà Lạt vào một buổi chiều. Trời lạnh hơn Sài Gòn, nhưng không lạnh như tôi tưởng. Đại khái là bạn chỉ cần một cái áo khoác nhẹ, kéo hững hờ ngang ngực để cái lạnh thấm vào lòng. Xứ lạ, cái lạnh và nỗi trống vắng thường trực trong lòng, tất cả hòa vào nhau, hình như lại làm tôi thấy mình trở nên trống rỗng rất dễ chịu. Không còn những lo lắng, buồn phiền, những mất mát, thất vọng..., chỉ còn tôi với cái se se lạnh lùng nơi phố lạ, người lạ và cả bầu trời ít nắng, nhiều mây cũng lạ.
Ở cái bùng binh tên gì, tôi quên mất, à, hình như tên đường là 30 tháng Tư hay là đường Lê Lợi nhỉ? - con đường chạy ngang qua cái khách sạn tôi ở, vào buổi chiều, người ta bày bán rất nhiều thứ linh tinh. Lần đầu tiên tôi thấy con cù lần (mà tôi nghi là không phải con cù lần quá, vì nó giống một khúc cây khô đầy lông như lông sóc nâu, màu hung hung, lại anh ánh bóng). Người bán giới thiệu rất nhiều khi thấy tôi tỏ ra thích thú những con cù lần. Nào là dùng lông cù lần để cầm máu rất tốt. Sau khi nhổ lông xong, phun rượu vào thì cái khúc cây khô queo đó sẽ tự mọc lông mới?! (cái này thì không đúng đâu, vì tôi có làm thử rồi mà nó chẳng mọc lại gì cả, trụi lủi vẫn là trụi lủi. Còn nữa, lông nó không thấm nước, chớ dại mà đắp vào vết thương, chẳng cầm máu, lại còn dính vào trông kinh khủng lắm!).
Thích nhất là lang thang trên những con phố, xem nhà cửa, vườn cây, người ta sống, làm việc... Chẳng cần phải bận tâm mình đang ở đâu, cứ hôm nay rẽ phải thì ngày mai rẽ trái. Chiều tối thì gọi xe chở mình về, chỉ cần nhớ tên khách sạn là đủ. Thêm mấy ngày để mỗi ngày lang thang một thác. Thật ra tôi thấy những thác ở Đà Lạt không ấn tượng bằng những cái thác ở Bảo Lộc. Thác ở Đà Lạt được tôn tạo, tu sửa, thiếu mất vẻ rừng rú, hoang dã của thiên nhiên. Thác ở Bảo Lộc thường nằm bên những rừng cây, đất đá nhấp nhô, không có mấy dấu vết con người chạm đến. Cảm giác như là rất rất hùng vĩ, rất bí ẩn của một thế giới hoang sơ chưa bao giờ người ta hiểu biết hết.
Tối tối, bên hồ Xuân Hương, vừa đợi cà phê nóng hổi, vừa lặng lẽ ngắm trời và nước trên mặt hồ. Xa xa, những hàng liễu rủ dưới ánh đèn, cũng cô độc như tôi và cái lạnh của một Đà Lạt trong lòng khách Sài Gòn, nơi bốn mùa nóng nhiệt, nơi người ta luôn bị cuốn theo nhịp sống hối hả, không mấy khi được có cái thú một mình, trống rỗng như là không tồn tại dễ chịu như thế.
Đường rời Đà Lạt, quanh quanh đèo núi, xanh xanh cây cỏ, hoa lá, cứ thấy như mình đã để lại đó một phần trái tim, một phần con người, có lẽ đã từng thật sự là tôi ở giữa cuộc đời.

Thứ Ba, 6 tháng 10, 2009

Ừ có lẽ, thói quen ngày tháng
Trong phút cô đơn ta lại nhớ đến người