Thứ Bảy, 12 tháng 6, 2010

THIÊN THẦN


Hôm nay trên đường, vừa mệt vì thiếu ngủ, vừa bực vì kẹt xe. Số mình đen, đi đường nào cũng bị dựng hàng rào sửa chữa đường. Con đường còn có một phần tư. Người người chen chúc nhau, chờ qua cái cổ chai, vừa nóng, vừa bụi khói, vừa lơ mơ, đâm ra cứ mong có ai quẹt mình một cái để mình có cớ nổi khùng.
Khổ nỗi, rủi có ai quẹt một cái, theo thói quen, mình đã cười mất rồi. Người ta cũng nhe răng cười trừ, còn chỗ nào mà kiếm cớ, tự nhiên chỉ còn biết thở ra cho nó đỡ phê!
Buổi tối, về đến cửa, thấy em bé hàng xóm, chỉ cao quá đầu gối mình, đang lon ton đi với một bé lạ mặt, cao hơn nó cả cái đầu, gõ cửa khí thế nhà người ta. Biết rồi, nhưng vẫn hỏi:
- Con làm gì vậy?
- Con đưa bạn về!
- Con gõ làm gì?
- Con gọi cửa cho bạn.
Ôi trời! Thân chỉ một túm, đưa chị về mới ghê, còn gọi cửa giùm, nhiệt tình hết nói, có tương lai.
- Con ngoan quá, lại cô ôm một cái coi.
- Thôi nha, tạm biệt con!
Nhìn bé đưa một ngón tay lên môi hôn gió (hì, cái này là tôi dạy bé), ngón tay nhỏ xíu xinh xinh trên đôi môi đỏ như son, thật lòng, trông bé rất giống thiên thần.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét