Thứ Bảy, 12 tháng 6, 2010

NHỮNG CÂY CẦU LÊN SÂN KHẤU


Chán con đường muôn thuở ĐBP để về Gò Vấp, hai dì cháu cua đường tắt ngã kênh Nhiêu Lộc. Ngày ấy, đường bờ kênh còn đi hai chiều.
Chỉ một đoạn kênh chưa đầy ba cây số từ đường Trần Quang Diệu xuống đến Đặng Văn Ngữ  mà có năm cây cầu mới xây, không kể cây cầu sắt có sẵn. Những cây cầu sơn màu xanh-đỏ-tím-vàng sặc sỡ, như những ngôi nhà giàu nổi ở nông thôn, chói cả mắt. Bé rất thích, reo lên:
- Coi kìa, mấy cây cầu đẹp quá! Nhưng sao người ta xây nhiều cầu gần nhau quá vậy?
Tôi đùa đùa nói:
- Vì nó xếp hàng chờ lên sân khấu.
- Sao nó lên sân khấu được?
- Vì nó vẽ mặt xanh, mặt đỏ, màu mè như vậy, chẳng phải giống mấy đào - kép lên sân khấu đóng tuồng sao? Chỉ còn thiếu trống chiêng gõ nữa là đủ bộ.
Bé cười thích chí, nhưng có lẽ chưa thật sự hiểu tôi nói gì.
Ngày ấy, tôi thầm nghĩ: xây như thể có tiền không biết làm gì, vác đi xây một đống cầu để có chỗ mà hạch toán ngân sách. Đập vào mắt thiên hạ như thế mà không có cách để biến chuyện trái mắt thành chuyện đương nhiên thì chẳng phải là trò cười sao? Quả nhiên, không lâu sau đó, đường bờ kênh phân luồng một chiều. Các cây cầu cái quẹo qua, cái quẹo lại, chẳng ở không cái nào. Sướng quá còn gì, cứ vài trăm mét là có một cây cầu nối liền hai bờ kênh.
Những cây cầu đã lên sân khấu, thế là vãn tuồng.
Đây là mẩu chuyện mà từ đó, tôi nảy ra ý viết Flash. Có lẽ, Flash sẽ đồng hành cùng tôi cho đến khi nào tôi thôi không còn muốn viết lách nữa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét