Thứ Bảy, 12 tháng 6, 2010

LÀ TÔI LẶNG LẼ BÊN ĐỜI

(Ảnh: VN Thư quán)
Vẫn là tôi của hôm nào,
tóc mai sợi dài ngơ ngác
dưới trời sao vẫn thường ngồi hát
một mình
Vẫn là tôi của hôm nào,
ngớ ngẩn mãi không chịu khác
Con đường phía sau, lá dù xanh bằng nước mắt,
tôi vẫn ngoái nhìn, chỉ nhớ những ngày vui
Lá xanh vẫn đẹp
Cây đời vẫn sần lớp vỏ khô
Mong manh lòng người,
 đầy vơi,
 sáng tối
Có đôi khi buồn và mệt mỏi,
tôi muốn hất tung mọi thứ lên trời
Nhưng làm người đâu phải là con thú,
sống bản năng
Đâu phải trẻ con,
ngây thơ làm vô số tội
Tôi nhốt tôi trong triệu nỗi buồn câm lặng,
để làm người
Lặng lẽ yêu thương và mãi nở nụ cười
Và ngày tháng sẽ qua đi, qua đi

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét