Thứ Ba, 8 tháng 9, 2009

HƯƠNG KHÓI LÊN TRỜI

Hương đang phỏng vấn xin việc. Hai bàn tay cô để trên bàn. Những câu hỏi rất đơn giản như: tại sao lại chọn công việc này, hiểu biết về công ty đó thế nào, có chịu được áp lực công việc, có làm thêm giờ, đi công tác xa… 
- Cám ơn em đã đến dự phỏng vấn của công ty chúng tôi. Em về chờ thông báo sau nhé.
- Dạ. Cám ơn chị. Chào chị.
Hương thở dài. Vậy là lại rớt. Cô đã nhận mấy chục câu: "Chờ thông báo sau" này rồi. Đó là cách từ chối cho dễ nghe.
Lấy điện thoại ra, cô mở máy, có một cuộc gọi nhỡ của mẹ. Nghĩ đến mẹ, cô lại nghĩ về tương lai mù mịt và một hiện tại làm việc thời vụ, trôi nổi hết nơi này đến nơi khác. Công việc không ổn định. Tiền bạc không ổn định. Nhà cửa không ổn định. Rất nhiều thứ cơ bản không ổn định. Điều lo phiền nhất của cô là làm mẹ thất vọng.
Giấc mơ của cô là học thật giỏi, kiếm được việc tốt và có thể chăm lo cho mẹ những năm tháng cuối đời nhàn hạ, sung sướng. Cô biết mình không thông minh bằng người, nhưng cô có thể bù đắp bằng sự chăm chỉ.
Sự chăm chỉ như cái nhãn dán trên trán cô suốt những tháng năm cắp sách. Cô chưa bao giờ xếp hạng đầu, lúc nào cũng dưới vài cái tên. An ủi mình thì có thể bảo nằm trong nhóm top ten. Rất nhiều bạn học của cô tranh thủ làm thêm, có khi bỏ học hàng tuần để đưa khách du lịch đi tua. Tiền đến tay mà không làm thì phí quá. Cô không dám làm như thế vì sợ bị cấm thi.
Cô không dám làm rất nhiều thứ vì mục đích chính của cô là học. Lúc nào cô cũng nhớ hình ảnh mẹ ngồi ở rìa chợ, bên những bó rau, lam lũ đến thương.
Cầm mảnh bằng đại học cả năm mà chỉ như một sinh viên với công việc thời vụ, làm sao ăn nói với mẹ? Mẹ sẽ không thể hiểu tại sao thành phố đầy những cử nhân thất nghiệp đang kiếm sống bằng nhiều nghề trái tay khác nhau như cô. Mẹ nghĩ con gái ở thành phố sẽ bay cao, bay xa. Mẹ không hề biết cô đã về tỉnh xin một chân giáo viên cũng bị từ chối vì đã đủ người. Vừa nghĩ ngợi, Hương vừa nhấn số:
- Mẹ yêu ú ù!
Tiếng cô cười trong vắt rất vui tai. Mẹ cô cười mắng:
- Sao bây giờ mới gọi lại?
- Mẹ biết rồi mà, con bận. Mẹ yêu gọi, mừng thấy mồ, trừ khi không thể bắt máy.
- Giả bộ huyên thuyên. Nhớ tự chăm sóc mình, đừng mải làm bỏ bữa nghe.
- Dạ. Mẹ đừng lo.
Những lời dặn dò của mẹ như cuộn cassette yêu thương mà cô thuộc lòng. Mỗi lần nghe giọng mẹ, cô lại nhớ rất nhiều thứ và tự trách mình không cố gắng hơn nữa. Nhiều khi cô cũng không biết mình phải cố gắng bằng cách nào để có một kết quả có chút đường mật gì đó. Ăn quả đắng mãi, hình như rút gần kiệt sức chiến đấu trong cô mất rồi. Kiếm được việc, tạm đủ sống qua ngày, một ít làm quà cho mẹ, không dành dụm được chút gì cho ngày mai, thật thảm hại.
Mệt mỏi quá, hay mình cứ nhận lời đề nghị của Thức, học một khóa bartender rồi về làm công cho anh ta? Lương cao, lộc nhiều, cho con người năng động trong môi trường nhiều cạnh tranh. Con gái miền Tây học nghề bartender thì hợp quá còn gì. Đó là cách nói của Thức. Nếu không phải Hương quá biết về Thức, người từng một thời theo đuổi mình thì cũng không phân biệt đâu là lời thật, đâu là lời hư. Lời hư nằm ở câu đầu: lương cao, lộc nhiều, năng động, cạnh tranh. Nghe như là nhân và quả. Thế gian này không giống cổ tích đâu. Gieo một đống nhân chẳng có quả nào, bình thường thôi. Con người sống thuần lý trí như cô không tin cái gì trên trời rơi xuống.
Thủy dặn cô chuẩn bị để Tuân ghé đón cô đến dự khai trương cái quán cà phê sân vườn ở ngoại thành. Hai người bạn này của cô từng là những thủ khoa đầu vào, nhưng rồi lại giỏi chạy sô kiếm tiền hơn là đến lớp. Cứ nhìn vào cách sống quay như chong chóng, đủ thấy tính cách họ khác cô một trời một vực. Vì lý do chỉ có trời mới hiểu, bọn họ lại rất yêu quý cô. Tình cảm là một thứ không thể dùng lý trí để phân tích logic.
Khi Tuân chở Hương đến nơi, Thủy đã đứng đợi ở cửa. Mọi thứ dường như đã sẵn sàng cả rồi. Có khi họ thức cả đêm qua để làm cũng nên. Khung cảnh trang trí rất đẹp. Sang trọng với thủy tinh trong suốt và những gỗ, đá mộc làm bàn ghế. Rất thơ với những cây xanh, hoa hồng đã lác đác nụ non, những giỏ hoa, lúa khô... trong tiếng nhạc hòa tấu êm dịu. Hương nhắm mắt lại, hít thở thật sâu. Có chút gì như máu hoang dã, cứ chảy cuồng trong trái tim cô với nỗi nhớ đồng quê đến nghẹn ngào.
Tiếng Thủy kéo cô về thực tại:
- Thấy sao hả mọt sách? Có mơ màng không?
Hương cười. Thủy chỉ mình và cô gái lạ đang vào cùng Tuân:
- Bộ chỉ huy đây.
Cô gái mỉm cười, hiện rõ bốn cái đồng tiền duyên dáng quanh khóe môi và đưa tay nắm tay Hương, tự giới thiệu:
- Thư.
Bộ ba tự tin, thoải mái đó làm Hương thấy mình thật lạc lõng. Tuân chỉ vào cái bàn đá ở góc cùng:
- Bọn mình lại kia nói chuyện một chút.
- Tớ xin lỗi, nhưng tớ phải về đi làm.
- Bỏ việc đi, về đây làm. Bọn mình có dành hẳn phòng riêng cho Hương ở lại, không phải thuê nhà trọ nữa. Lương trước mắt không cao, nhưng ổn định.
Lang thang suốt một năm ròng với đủ thứ công việc, còn gì làm Hương thích hơn hai từ cuối đó: ổn định. Nhiều thứ trong cuộc sống của cô sẽ được sắp xếp trật tự. Cô luôn thấy an toàn khi có trật tự. Đó là trước mắt thôi, có cái gì là mãi mãi đâu.
Căn phòng dành cho cô ở sân thượng, có một giàn lan, nhìn là muốn ở lại rồi. Cô áy náy khi nghĩ đến việc mình chẳng phụ giúp họ gì trong những ngày chuẩn bị, ăn sẵn thế này, nhận việc, cô phải cố gắng hết sức.
Ba chủ nhân, sau khi cô quen việc thì chỉ mỗi ngày ghé qua một lần để xem sổ sách thu chi, việc kinh doanh khoán trắng cho cô. Họ làm gì bên ngoài, nếu muốn nói thì Hương nghe, còn không thì cô cũng không hỏi.
Thủy thường nán lại lâu hơn để kể cho cô nghe đủ thứ chuyện. Những câu chuyện có Tuân làm trung tâm là đủ hiểu tình cảm Thủy như thế nào. Bộ ba như hình với bóng đó thật phức tạp. Thủy chỉ nói nửa chừng nhưng Hương hiểu: cái quán sân vườn bề thế này chỉ là một bức bình phong. Ở cái thành phố bon chen này, họ có thể làm gì? Tự nhiên, cô lại thấy bất an.
Ngày của cô bắt đầu từ sáng sớm, kéo dài đến nửa đêm. Hôm nào cũng như hôm nào, cô đều ngủ quên bên chiếc máy vi tính trong khi tính toán sổ sách và ghi chú công việc cho ngày mới. Trong ba năm quản lý, cô đã biến cái quán cà phê sân vườn ngoại ô thành một nhà hàng khá đẹp, tuyển thêm đầu bếp, nhân viên phục vụ, bản thân cô thỉnh thoảng kiêm luôn chân pha chế cocktail. Sự phát triển đó là nhờ bộ ba chủ nhân luôn ủng hộ những đề xuất của cô, chấp nhận nhập lãi để cải tạo thành nhà hàng sân vườn. Nhưng họ bỏ mặc cô xoay xở với công việc như núi. Có lần Hương hỏi Thủy: “Nhà hàng làm ăn thuận lợi, sao ba người không tập trung về đây, cứ chạy sô suốt, bên ngoài có việc kiếm nhiều tiền lắm à?”. Thủy nói như đùa: “Vì Hương mới mở cái quán này, làm cho tốt vào”. Hương mỉm cười, biết có hỏi cũng không có câu trả lời thật sự, muốn tin thì tin, không muốn tin thì quên đi.
Hương gần như quên thời gian trôi qua bao lâu. Cô từng rất thích trật tự, nhưng bây giờ, cái trật tự mỗi ngày đó làm cô mệt mỏi muốn phát điên. Những buổi chiều, khi cố chống chọi cho qua cơn buồn ngủ bằng những tách cà phê đặc quánh, cô đều trải qua tâm trạng chán nản, bi quan cùng cực. Qua cơn buồn ngủ thì đâu lại vào đó, sức sống tràn về và cô lại có thể cười rất tươi.
Một buổi tối, như mọi khi, Hương đang ngủ gục trên bàn thì nghe tiếng khóc nức nở. Cô mở mắt, quay nhìn. Thư đang nằm dài trên giường cô, mặt úp xuống gối. Một người khóc ở đây, vậy là bộ ba có vấn đề. Hương ngửa đầu ra ghế xoay, nhắm mắt một lát cho đỡ nhức trán. Ôi! Tất cả đều có vấn đề, chỉ đợi thời gian chín mà thôi. Hương thầm thở dài và chờ Thư thôi khóc.
Hương không ngờ là chuyện lớn hơn cô tưởng. Gần sáng, cô nhận được tin Thủy đã mất. Thư quáng quàng chồm dậy cùng cô chạy đi.
Tuân ngồi cạnh xác Thủy, vẻ bơ phờ như người mất hồn. Thư ngồi xuống bên cạnh rồi gục xuống xác Thủy, khóc òa lên. Hương ngồi bệt ra đất, dựa lưng vào tường, ngơ ngác không hiểu gì cả.
Tiếng chuông điện thoại reo nhiều lần nhưng cả hai không buồn bắt máy. Hương mở máy Thủy. Đầu dây bên kia là một giọng đàn ông lạnh lùng nhắc:
- Ngày mai là hết hạn rồi đó.
Hết hạn gì, Hương chưa kịp hỏi, ông ta đã tắt máy.
Cái nhà hàng sân vườn phải giao cho người khác. Hình như họ đã trắng tay sau cái chết của Thủy. Tuân bỏ về quê, không thấy liên lạc gì nữa. Thư trở về Bắc, thỉnh thoảng có liên lạc với Hương qua mạng. Hương vẫn không hiểu câu chuyện thật sự là thế nào.
Sự chăm chỉ của Hương cuối cùng đã có kết quả. Cô giành được một suất học bổng du học. Mấy năm sau, có dịp đi ngang quê Tuân, Hương tìm đến nhà. Người nhà cho biết Tuân đang khai thác vàng ở đâu đó. Xem ra, Tuân vẫn không thay đổi.
Thư nghe Hương nói đang trên đường ra Bắc, liền cho địa chỉ hẹn cô. Thư đến cùng một thằng nhóc vài tuổi rất xinh, quen mặt vô cùng. Hương hỏi:
- Tuân có biết không?
- Biết. Nhưng may là Tuân không đến tìm mẹ con mình.
- Sao lại thế?
- Tuân là týp người rất dễ cuốn hút người khác, như lò lửa, sống cạnh sẽ bị cháy lúc nào không hay. Lúc Thư biết mình có mang, cũng nhận ra mình không phù hợp với lối sống phập phồng lo âu thế nữa. Cho đến bây giờ, Thư cũng không biết Thủy chết vì biết mình có con với Tuân hay chết vì vỡ nợ. Bọn mình làm bao nhiêu cũng không đủ cho Tuân. Tuân vốn máu mê bài bạc và cá độ. Thế đấy! Bây giờ vẫn phải trốn nợ. Có dạo bọn đòi nợ còn ra tận đây kiếm Tuân.
- Thư dạo này thế nào?
- Công việc công chức, cũng đủ sống. May là thằng bé rất khỏe mạnh và rất ngoan, ông bà ngoại yêu lắm. Nghĩ về những ngày xưa là mình lại thấy sợ.
Cách Thư nói như là Thư đã già lắm. Hương mỉm cười nhớ lần đầu tiên gặp Thư, cũng vẻ duyên dáng, dịu dàng không khác mấy bây giờ. Ừ, có lẽ bây giờ ra vẻ một bà mẹ yêu con, không có thứ lửa cuồng nhiệt cháy trong mắt như hồi đó. Chỉ khác thế thôi.
- Mãi nói chuyện mình, quên hỏi Hương. Bạn về nước luôn hay sẽ đi nữa?
- Đi đi, về về.
Thư nhìn Hương một chút rồi quay đầu nhìn ra hàng cây ngoài đường khẽ nói:
- Thủy ở trên trời thấy Hương được như vậy sẽ rất vui. Thủy nói luôn yêu mến Hương vì Hương rất ngoan, rất thương mẹ, lại chăm chỉ, có thể tin cậy được. Một ngày nào đó sẽ tiến xa.
- Thế ư!
Hương lại thấy nghẹn ngào trong lòng khi nhớ câu Thủy trả lời lúc cô hỏi vì sao mở cái quán cà phê sân vườn ấy mà không  tập trung phát triển nó, và dáng Thủy nằm trên giường, khuôn mặt trúng độc thâm đen, sưng phù, dù cô cố xóa, nhưng vẫn quay lại với những hình ảnh lúc nào cũng sống động, mới toanh. Bây giờ, cô hiểu mình không cần phải cố xóa nữa. Những gì nên nhớ, cô sẽ nhớ. Những gì nên quên, cô sẽ quên. Ít nhất, cô sẽ giữ mình như trong mắt bạn, một người có thể tin cậy được. Đơn giản thế thôi.
******

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét