Thứ Hai, 22 tháng 2, 2010

no title

Hôm nay mới có thể gọi là rảnh một chút. Thì chủ yếu là tôi tự cho mình "nghỉ phép", dành chút thời gian "tu chính" nhan sắc đang tàn nhanh như gió của mình.

Ngủ lăn quay bất biết từ một giờ sáng cho đến tận 11 giờ trưa, thức dậy vẫn đau nhức muôn năm, kỳ cục, tôi ngủ rất say mà?!

Chịu thôi, chẳng còn cách nào, chấp nhận thực tế đi cưng, nhìn hai bàn tay thô ráp mà xem, đá cắt sẹo mới, chồng sẹo cũ, móng tay lúc nào cũng cắt ngắn sát rạt, đâu còn cái thuở móng tay phải để dài để chơi classic.

Bây giờ, quay như chong chóng, hình như cũng không biết thời gian trôi thế nào, cứ chúi mũi vào công việc. Thi thoảng cũng đau xót nhìn mình ngày càng xấu xí, nhưng suốt ngày một mình một góc, hình như cũng trở thành ngớ ngẩn, lười đủ thứ, chỉ yêu thích việc mình làm thôi.


Mà khi rảnh rang chút thì lại... Ừ, câu này luôn luôn chính xác:

Ừ có lẽ, thói quen ngày tháng

Trong phút cô đơn ta lại nhớ đến người!

Nỗi nhớ như một thói quen, vì rằng cũng cần có cái gì để nhớ thì mới biết cái gì đã quên, phải không?


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét