Thứ Ba, 15 tháng 12, 2009

For me


Đường tôi đi, dù là ngẫu nhiên hay tự quyết định, chưa bao giờ là Đường Hoa cả. Phần lớn khó khăn là do tính cách của tôi. Nhưng tôi thường chỉ tặc lưỡi khi khó khăn quá, rồi sẽ gạt buồn phiền qua một bên để xem mình làm gì tiếp theo, không phải để thương hại mình, hối tiếc sai lầm...
Bởi vì yêu màu hồng là một bản chất tốt, chẳng giận ai lâu, chẳng hận ai cho thêm rắc rối cuộc đời và vì thế, tôi cũng thích vận động, thích thể thao. Khi bạn vận động thể chất, mồ hôi tuôn như tắm, cũng kéo theo hầu hết những độc tố trong trái tim bạn ra ngoài.
Suy cho cùng, tôi may mắn là người thiểu năng ở mặt nào đó. Kiểu người không muốn nhớ những gì xấu xa, chỉ thích nhớ những gì tốt đẹp mà người khác đã từng làm cho mình. Chỉ bấy nhiêu người đã đi qua cuộc đời tôi thôi, mà tôi còn cảm thấy nợ tình trả mãi không hết.
Tôi chỉ còn một số dự định chưa hoàn thành. Biết mình phải vội lên một chút. Nhiều việc vẫn chưa dứt ra được. Thôi ráng lên nhé bạn, tôi chỉ có thể khẩu hiệu thế thôi, phải không?
Mấy hôm nay, đầu óc rất tốt, tâm trạng yên bình, có lẽ sẽ tiếp tục viết lại được. Cứ mỗi ngày một ít, kiến tha lâu sẽ xong những tác phẩm dang dở.
Đôi khi nhìn ra xung quanh, cảm giác thật lạc lõng với tất cả thế giới quanh mình. Thật kỳ cục, một con người rất lý trí như tôi, lại có nhiều lúc, không thể hiểu ngay cả những gì tôi mắt thấy tai nghe. Có lẽ tôi không muốn hiểu, hiểu mà không làm, không thể làm, đau đầu thêm thôi, có phải không?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét