Thứ Sáu, 21 tháng 1, 2011

Thế giới bầy đàn

Ảnh của Ivars Jansons


Tôi thường lười suy nghĩ, chỉ nghĩ cái gì tôi quan tâm, không để tâm rằng quanh tôi người ta nhốn nháo thế nào, làm quá đáng thì tôi ngạc nhiên đó rồi quên ngay. Tôi biết, nhờ tôi như thế mà tôi dễ cười, nụ cười gió thổi là tan, chẳng có ý nghĩa gì sau những nụ cười đó, vì trông vậy mà chỉ rỗng tuếch thôi, y như con người tôi vậy, chỉ còn cái vỏ người, hồn phách cũng không hiểu thật sự ở đâu, tôi còn kiếm không ra mình nữa là...
Tôi vẫn rất thích một câu trong cuốn Mặt đất và con người của Êxury-Xanhtêx: Trong một thế giới mà sự sống nối chặt với sự sống, mà những bông hoa nhận ra hết những bông hoa, mà những con thiên nga nhận ra hết những con thiên nga, thì chỉ có con người tự tạo nên sự cô đơn của mình. Không ai làm bạn cô độc, chỉ có chính bạn tự tạo nên nó khi bạn không biết hoặc không thể hòa nhập vào thế giới quanh bạn.
Có lần tôi đi trên đường, trông thấy hai người cãi nhau hăng hái, người nào cũng tìm cách phân bua với đám đông hiếu kỳ bu quanh để tranh phần phải, phần lý về mình. Điều tôi cảm nhận lại là, khi hai người cãi nhau, bất kể ai đúng ai sai, đều là tệ cả. Không kềm chế được sân si hỉ nộ trong lòng, mở một sân khấu mini, tự làm diễn viên cho người người xem, nghĩ thôi đã thấy rợn cả người.
Nhiều người có những "ước mơ vươn tới các vì sao", tôi không có giấc mơ nào cả, chỉ có công việc yêu thích và công việc không yêu thích mà thôi. Mỗi ngày của tôi, chỉ cần biết hàng đống việc đang chờ mình, dù là yêu thích hay không, tôi đều tập cho mình thói quen biến nó thành một thứ trò chơi. Cuộc đời thật ra đơn giản nếu tôi biết đơn giản nó. Điều này, khi qua tuổi ba mươi, tôi mới làm được. Kể từ đó, trái tim tôi nhẹ nhàng, lòng tôi mở ra, không lạnh nhạt mà hay cười hơn.
Trong đời, tôi ghét nhất hai điều: một là lệ thuộc kinh tế, hai là lệ thuộc tình cảm. Với một người nhu cầu đơn giản, ghét phù phiếm, phung phí như tôi, tự chủ kinh tế cũng tự nhiên như là hít thở vậy. Muốn tự chủ trong tình cảm, ngoại trừ tự yêu mình, chẳng bao giờ có thể tự chủ được cả, luôn luôn là lệ thuộc.
Tôi vẫn hay cười chính mình: Có lẽ dòng máu “người nông dân nổi dậy” vẫn chảy rất mạnh trong tôi nên hai từ “lệ thuộc” vĩnh viễn rất phản cảm.
******

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét